“Salômon đã làm điều không đẹp lòng Chúa, và không trọn niềm theo Ngài”.
Trong tác phẩm của mình, “Rock of Ages”, “Đá Tảng Của Các Thế Hệ”, Augustus Toplady viết, “Những an ủi của Chúa dành cho một kẻ khốn nạn không xứng đáng như vậy quả là quá dồi dào, đến nỗi Ngài không để lại cho tôi một điều gì để phải cầu xin, ngoài sự tiếp nối của những ủi an. Tôi tận hưởng thiên đàng trong tâm hồn mình!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Được Chúa xót thương, Augustus Toplady “tận hưởng thiên đàng trong tâm hồn mình”; đồng thời, ông cảm nhận sự bất xứng một cách sâu sắc, như “một kẻ khốn nạn không xứng đáng!”. Và thú vị thay, Lời Chúa hôm nay cho biết sự thật đó. Rằng, trước Thiên Chúa, ‘không ai là xứng đáng!’. Bài đọc Cựu Ước tiết lộ, với mọi ơn lành của Chúa, Salômon xem ra đã không xứng đáng; Tin Mừng kể chuyện một phụ nữ ngoại giáo đến xin Chúa Giêsu chữa cho con gái bà, và cách nào đó, Ngài cũng ‘tỏ ra’, bà không xứng đáng!
Salômon, người được Thiên Chúa ban cho khôn ngoan và giàu có, đến nỗi trước ông, sau ông, chẳng ai sánh tày; ấy thế, con người ấy đã thay lòng đổi dạ! Bài đọc hôm nay cho biết, “Khi vua đã về già, các bà vợ của ông mê hoặc ông, kéo ông theo các thần dân ngoại, lòng ông không còn trọn vẹn với Chúa là Thiên Chúa”. Chúa nổi cơn thịnh nộ, Ngài phân vương quốc của ông thành nhiều mảnh nhỏ. May thay, nhớ lại lời của phụ vương ông, “Lạy Chúa, xin Ngài nhớ đến con, bởi lòng thương dân Ngài!” như tâm tình của Thánh Vịnh đáp ca, Thiên Chúa đã nương tay. Vị nể Đavít, Thiên Chúa đã tỏ lòng xót thương, Ngài đã giữ lại cho con trai của Salômon một chi tộc. Rõ ràng, trước Thiên Chúa, ‘không ai là xứng đáng!’.
Sự thật này, một lần nữa, được đọc thấy trong Tin Mừng, khi Chúa Giêsu, một người ‘rất Do Thái’ đang đứng trên phần đất của dân ngoại; ở đó, Ngài ‘mạo hiểm’ thử thách đức tin của một người mẹ ngoại giáo vừa đến ném mình dưới chân Ngài. Bà van xin Ngài chữa cho đứa con gái bị quỷ ám; thế nhưng, Ngài nói, “Không nên lấy bánh của con cái mà ném cho chó!”. Ầm ầm! Tại sao Chúa Giêsu lại dùng những lời lẽ lạnh lùng đến thế để đáp lại một người mẹ lương dân? Ngài có thực sự nói điều đó không? Tại sao Ngài nói như vậy? Có! Ngài đã nói như thế!
Trước hết, chúng ta cần ghi nhớ, bất cứ một điều gì Chúa Giêsu nói và làm, luôn luôn là một hành vi yêu thương. Đó là một hành vi nhân ái và xót thương độc đáo của Ngài! Bởi lẽ, Ngài là “Giêsu Cứu Chúa”, là tình yêu và là hiện thân của lòng thương xót! Vậy làm thế nào để dung hoà sự mâu thuẫn ‘rất thanh thiên bạch nhật’ này? Chìa khoá để hiểu sự tương tác của cuộc trao đổi này là, hãy nhìn vào kết quả cuối cùng. Hãy xem người phụ nữ này đã đáp lại thế nào, và cuộc gặp gỡ đã kết thúc làm sao! Bà đã đáp lại với một lòng khiêm hạ thẳm sâu kèm theo một đức tin đáng kinh ngạc. Chúa Giêsu đã chiều bà, con gái bà được lành! Những gì Chúa Giêsu nói là đúng; chúng có nghĩa ‘không ai là xứng đáng’ để đương nhiên cho mình có quyền hưởng nhận ân điển và lòng thương xót của Ngài. Không ai! Cả bà, con gái bà, và kể cả các thánh, như thánh vương Đavít. Không ai xứng đáng để Chúa hành động trong cuộc sống họ!
Anh Chị em,
Con gái bà được lành, bà mẹ lương dân đã “tận hưởng thiên đàng trong tâm hồn mình”. Chúa Giêsu cho bà một cơ hội tuyệt vời để bày tỏ đức tin sâu sắc của mình; những lời Ngài cho phép bà toả sáng như một ngọn hải đăng của niềm tin, hy vọng và tín thác giữa một ‘vùng vịnh’ dân ngoại! Đây là mục tiêu Chúa Giêsu nhắm đến, và Ngài đã thành công, dẫu không ít ‘mạo hiểm!’. Nó có hiệu quả thực sự; và Ngài đã tận dụng cơ hội để khích lệ những con người thuộc “những vùng ngoại biên” tin nhận Ngài. Phần chúng ta, mỗi khi đức tin của chúng ta gặp thử thách, chúng ta có biết đó là cơ hội để Chúa Giêsu làm cho chúng ta được lớn lên trong niềm tin vào Ngài không; và quan trọng hơn, mỗi người trở nên ngọn hải đăng ‘tin yêu’ cho anh chị em mình!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, những gì con có, con là… tất cả đều bởi Chúa. Xin cho con xác tín, con chỉ là một tội nhân đang được Chúa thương, cho “tận hưởng thiên đàng trong tâm hồn mình!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)